Chẳng ai... có thể quên được người mình từng đem cả trái tim, dốc hết tâm can để trao cho họ. Ngay cả những lúc anh gồng mình, chật với những dự định và lo toan hay khi ánh sáng rực rỡ của sự nghiệp chiếu rọi gương mặt với nụ cười gượng gạo nở trên môi, trong lòng vẫn đang vụn vỡ, từng chút một...
Khi màn đêm ập xuống, không còn âm thanh, chẳng còn ánh sáng, cánh tay mệt nhoài vắt lên trán, cùng đôi hàng mi nửa buồn ngủ, nửa ngấn lệ, khán giả duy nhất còn lại chỉ là cái trần nhà và một khoảng không vô định.
Ra ban công rít hơi thuốc mà vô tình nghe được đâu đó giai điệu quen thuộc vang lên, gợi về bao nhiêu kí ức, bao nhiêu nỗi đau, nhưng vì bộn bề của cuộc sống mà anh phải nén chặt cảm xúc đến khi nào chỉ còn một mình.
Không có ai quay lại nhìn nếu anh khóc, không có ai chạy đến hỏi những câu anh chẳng muốn trả lời, lúc ấy, từng tiếng nấc một mới nghẹn ngào trào ra từ nơi đáy lòng vốn đã kìm nén quá nhiều nỗi đau.
Chợt nhận ra, anh chẳng thể quên em...